Tớ tức điên vì bị ra rìa
Chứ sao, mọi người dồn hết tình cảm mà 15 năm nay dành cho một mình tớ sang cho Bin. Cảnh chậu, thau, xô, tã làm tớ phát hãi, cứ hơi tí lại bị léo nhéo “Xíu ơi, “trăm hai” hộ mẹ!” (ý là pha hộ 120ml sữa ý mà). Thằng nhóc thì cứ khóc la í ối cả ngày làm tớ học cả buổi vẫn chả nhớ gì sất.
Trước kia, sáng dậy là mẹ chuẩn bị sẵn bữa sáng cho tớ. Còn bây giờ, tớ phải dậy sớm để bố… chở đi ăn sáng. Vừa loắng thoắng vài gắp phở đã thấy bố... xỉa răng: “Xíu ăn lẹ bố chở đi học. Xong bố còn vòng về trông em cho mẹ… ăn sáng”.
Vậy nên bảo tớ bế thằng Bin thì “đừng có mơ”. Chả phải tớ lo bế không được, làm rớt oạch thằng cháu đích tôn của cả họ xuống đất, cũng chả phải tớ lo bị nó cho hưởng một quả “dấm đài” (“chai” rồi mà), vấn đề là tớ… hổng ưa nó tẹo nào. Nó làm tớ bị quăng ra rìa chứ ai!
Nhưng rồi...
Một hôm bố đi trực đêm, nhà chỉ có ba mẹ con. Vốn sợ ma nên tớ mới phải chui vào cái phòng toàn xô với tã đấy để ngủ. Hơơ… Hắt xì! Cú nhảy mũi của tớ bỗng làm Bin bật cười khanh khách. Tớ chẹp miệng “Cười gì? Rõ dở hơi!”.
Cả đêm ấy nó quấy, mẹ dỗ mãi chả được. Tớ cũng chẳng ngủ nghê gì được. Bực mình lắm! Trông mẹ đầu tóc phờ phạc, lo à ơi “vật lộn” với thằng nhóc. Tớ bò sang giường với mẹ, giả bộ hắt xì một cái. Thấy bà chị “khìn khìn”, cu Bin đang tu tu, rồi bỗng nín khe. Tớ lại cố tình nhảy mũi liền mấy phát nữa, thằng cu bật cười, quên cả khóc. Mẹ vui lắm, hôn vào má tớ một cái. Tự dưng thấy vui vui!
Hôm sau, mẹ đem khoe “chiến công” này với bố. Ai ngờ, bố đi lăng-xê tớ khắp nơi. Mọi người đến thăm ai cũng khen rối rít, làm tớ thấy… oai hẳn.
Chị yêu em lắm!
Tớ vẫn khăng khăng với mọi người rằng tớ ghét Bin, mặc dù thật tình là tớ cũng… thương thương nó. Tớ cũng muốn được phùng mồm, trợn mắt đùa với nó, được sờ cái má tròn như quả táo của nó. Kiểu tớ nó thế! Tại sao thì cũng chẳng hiểu.
Sinh nhật, tớ nghĩ “Năm nay mẹ chẳng nhớ sinh nhật của mình đâu”. Nhưng khi đi học về thì trên bàn là cái bánh kem to đùng. Một bữa cơm toàn những món tớ thích nhất mẹ tự tay nấu nướng. Trong hộp quà sinh nhật của tớ có hai quyển nhật kí. Một quyển mới toe mẹ tặng tớ, một quyển là nhật kí của mẹ. Mẹ viết nó từ khi Bin còn ở trong bụng với những nỗi vui mừng xen lẫn lo lắng. Mẹ viết về bé Bin tương lai, về bố, nhưng nhiều nhất là... về tớ! Đọc nhật ký của mẹ, tớ hiểu mẹ thương và lo cho tớ chừng nào, mẹ buồn vì đã để tớ thiếu thốn tình cảm khi mẹ sinh em bé.
“Chụt”. A! Bin vừa hôn tớ một cái này. Cái môi của nó bé xíu xiu, ươn ướt vừa đặt lên má tớ, thơm mùi sữa! Chị yêu Bin lắm!